古朗月行李白
xiǎo shíbùshíyuè
小时不识月,hūzuòbái yùpán
呼作白玉盘。yòu yíyáo tái jìng
又疑瑶台境,fēi zài qīng yún duān
飞在青云端。
唐朝
罗隐
bú lùn pínɡ dì yǔ shān jiān ,
不论平地与山尖,wú xiàn fēnɡ ɡuānɡ jìn bèi zhàn 。
无限风光尽被占。
cǎi dé bǎi huā chénɡ mì hòu ,
采得百花成蜜后,
wéi shuí xīn kǔ wéi shuí tián 。
为谁辛苦为谁甜。
鹿柴(zhài)
唐·王维
kōng shān bú jiàn rén ?空山不见人,dàn wén rén yǔ xiǎng
但闻人语响。
fǎn jǐng rù shēn lín
返景入深林,
fù zhào qīng tái shàng 复照青苔上。